"Hai mẹ con ở đây hàng ngày đi nhặt ve chai, giấy, vỏ lon bán lấy tiền. Thu nhập mỗi ngày cũng được 60 đến 70 nghìn đồng, ban ngày em cùng con đi khắp các tuyến phố nhặt ve chai, đêm về căng cái áo mưa lên rồi hai mẹ con nằm ôm nhau ngủ trên chiếc ghế đá ngoài vỉa hè này. Trải qua bao sương gió, nắng mưa cũng quen rồi”. Đó là lời tâm sự của chị Tươi về cuộc sống hàng ngày mà chị và đứa con thơ hơn 2 tuổi vẫn trải qua.
|
Bữa ăn của hai mẹ con chị Tươi tại Vườn Hoa Thuỵ Khuê. Ảnh: Như Trường |
Từ những sai lầm
Đường phố Hà Nội, 23h đêm dần đi vào tĩnh lặng, những ánh đèn vàng vọt xen lấn không gian u tối ngự trị trên những con đường. Những “hột sáng” lấp ló sau những tán cây to lớn tạo lên một Hà Nội yên tĩnh, mơ hồ đối lập với cuộc sống ồn ào, tiếng xe cộ, tiếng còi inh ỏi ban ngày.
Trong không gian yên bình ấy, tưởng như con người đã đi vào giấc ngủ say sau một ngày làm việc. Nhưng không, trong không gian yên tĩnh đó dường như vẫn có những người đang thức, tiếng xì xào của ai nói chuyện đâu đó và ai oán hơn hết là tiếng trẻ con khóc, tiếng ru con ngủ. Âm thanh lúc ẩn, lúc hiện, tưởng như rất gần mà lại xa ngái.
Đi theo tiếng ru, chúng tôi bắt gặp hình ảnh người mẹ đang ru con ngủ trên một chiếc ghế đá tại Vườn hoa (Cửa Nam). Sau một hồi chuyện trò, được biết chị là Tươi tên thật là Lê Thị Phúc, quê ở vùng chợ Chanh (Kim Bảng - Hà Nam).
Do hoàn cảnh gia đình khó khăn và thương cha mẹ già yếu nên học hết lớp 8 chị phải nghỉ học đi làm việc để kiếm kế mưu sinh. Trải qua bao khó khăn gian khổ, buồn vui trong cuộc sống của người con gái mới bước chân vào cuộc đời đà hun đúc cho chị bản lĩnh gan dạ và khiêm nhường.
Năm 21 tuổi, chị khăn áo bước chân lên Hà Nội làm việc và nâng cao thu nhập để gửi tiền về cho cha mẹ lấy tiền chưa bệnh. Tại đây, chị đã gặp và yêu một người đàn ông đến từ vùng quê quan họ Bắc Ninh. Với người đàn ông đó, chị coi đấy là chỗ dựa cho chị những lúc khó khăn, những lúc ốm đau và hạnh phúc hơn hết là có một người chồng đúng nghĩa theo đạo lý luân thường.
Nhưng theo quy luật của cuộc sống “sớm nở thì sớm tàn”. Hạnh phúc đã không mỉm cười với chị, ăn ở cùng nhau cho đến ngày chị sắp sinh đứa con đầu lòng thì anh chồng hờ cầm hết tiền bỏ đi. Chị phải vượt cạn trong nỗi đắng cay khi bị lừa cả tình lẫn tiền.
Sinh con xong, do điều kiện khó khăn chị phải gửi con về cho bố mẹ đẻ chăm sóc. Ở cùng con được ít ngày chị lại lên Hà Nội tiếp tục cuộc sống mưu sinh.
Những sai lầm nối tiếp sai lầm....
Tại nơi phồn hoa, hào nhoáng này, một lần nữa chị gặp và yêu một người con trai kém chị 9 tuổi quê ở Nam Định. Như một quy luật “lửa gần rơm lâu ngày cũng bén”.
Hai người có với nhau một bé gái, cũng như bao gia đình khác đứa con là “sợi dây vô hình” ràng buộc hai vợ chồng với nhau, làm cho cuộc sống hạnh phúc hơn, nhưng với chị, nghịch lý cuộc đời lại xảy ra thêm một lần nữa khi người chồng thứ hai đến với chị như “chiếc cầu vồng sau cơn mưa”.
Nguyên nhân sâu xa hơn hết vẫn là cái nhìn miệt thị, chì chiết của gia đình nhà chồng không chấp nhận chị. Dù đau đớn cùng cực chị vẫn chấp nhận nuôi con một mình.
|
Đứa bé cảm thấy mệt mỏi, chán nản không muốn ăn. Ảnh: Như Trường |
Thời gian trôi đi, sau gần chục năm bươn chải ở đất Hà Thành, có lẽ tài sản lớn nhất của chị là đứa con ngoài 20 tháng tuổi và một chiếc xe đạp. Hàng ngày, trên chiếc xe đạp cà tàng buộc hai thùng xốp, chị và đứa con dong duổi cùng nhau đi khắp các hang cùng ngõ hẻm của Hà Nội nhặt vỏ chai, vỏ lon, giấy để kiếm tiền mưu sinh.
“Đường về quê bây giờ “trật hẹp” lắm anh à. Sự việc thì cũng đã rồi, hai mẹ con ở đây hàng ngày đi nhặt vỏ chai, giấy, vỏ lon bán lấy tiền. Thu nhập mỗi ngày cũng được 60 đến 70 nghìn đồng. Ban ngày em cùng con đi khắp các tuyến phố nhặt ve chai, đêm về căng cái áo mưa lên rồi hai mẹ con nằm ôm nhau ngủ trên chiếc ghế đá ngoài vỉa hè này. Trải qua bao sương gió, nắng mưa cũng quen rồi anh ạ ” - chị Tươi tâm sự
Trên khuôn mặt sạm đen vì nắng gió trong cuộc sống mưu sinh, nhưng chị Tươi vẫn lạc quan cho biết: “Mẹ con em nhìn thế này thôi, cuộc sống sướng lắm đó, hôm nào kiếm được nhiều tiền thì hai mẹ con ăn chung một xuất 20 - 25 nghìn, hôm nào không kiếm được nhiều thì ăn mì tôm hoặc cố kiếm cái gì đó ăn cho có sữa để cho con bú. Thi thoảng có nhóm phượt đêm đi qua họ mua cơm, sữa cho hai mẹ con nên cũng không bị đói”.
....dẫn đến tình thương cao quý
Cuộc sống cực khổ đã cho chị nhiều bài học về sự đắng-cay-ngọt-bùi, những hỉ - nộ - ái - ố của cuộc sống. Chị cho biết, trong cuộc sống là phải biết san sẻ và giúp đỡ người khác, giờ mình giúp họ sau này sẽ có người khác giúp mình.
Chính vì quan niệm ấy mà chị được bao nhiêu tiền, hoa quả của những người hảo tâm cho là chị đem đi cúng lễ hết cho những người vô gia cư đã khuất.
Trên mảnh đất phồn hoa này, chị đã gặp bao nhiêu con người tha phương, lầm lỡ, những số phận tưởng như đang bên bờ vực thẳm. Chị đã giúp những con người đó hoàn lương, quay trở về với quê hương làm ăn chân chính “nhiều cô cậu trẻ tuổi chỉ vì chót sa đà ăn chơi hay giận cha, giận mẹ mà bỏ lên Hà Nội đi làm thuê kiếm tiền nhưng vô tình rơi vào cảnh trộm cắp, nghiện ngập, cạm bẫy của bọn xấu.
Em đã bảo họ là nên về quê, làm lụng tuy vất vả nhưng được làm người tử tế, hiền lành, sau này còn lấy vợ, sinh con chứ lang thang trên này tương lai rồi biết đi về đâu – người phụ nữ vô gia cư hào hứng kể về những việc làm ý nghĩa của mình.
Cuộc sống vốn không công bằng, xã hội cũng có những người này người kia, số phận này hay số phận khác. Cuộc sống của hai mẹ con người vô gia cư kia cũng chỉ là đại diện cho biết bao những con người thấp cổ bé họng, họ là những con người cùng hơn cả dân cùng trong một xã hội xô bồ, toan tính.
Nếu như Chí Phèo coi cái chết là lối thoát duy nhất trong xã hội ghẻ lạnh, miệt thị, thì với chị Tươi, trong xã hội này dù cuộc sống có những khó khăn, cái nhìn miệt thị chị vẫn khao khát có một gia đình, một gia đình được hình thành bằng nghĩa cử của tình thương cao quý.