Trước mặt con cái, họ hơn thua từng câu, từng chữ, bất chấp người kia đau ra sao, miễn là mình thắng thì mới hả lòng.
Cha mẹ có thể giận nhau rồi thôi, có thể quên những lời cay đắng hôm nay để ngày mai lại ngồi bên nhau như chưa từng có gì.
Nhưng con trẻ thì không. Mỗi câu nói như mũi dao vô hình, cứa vào tâm hồn non nớt. Mỗi tiếng quát, tiếng nạt, ánh mắt giận dữ… đều trở thành vết xước khó lành.
Đứa trẻ ấy sẽ không dám cười thoải mái, sẽ lo sợ khi thấy cha mẹ nhìn nhau, sẽ thao thức trong đêm vì sợ ngày mai gia đình không còn trọn vẹn.
![]() |
| Ảnh minh hoạ. |
Trẻ nhỏ chưa đủ lớn để hiểu chuyện đúng sai, nhưng đủ để cảm nhận nỗi buồn. Khi cha mẹ quên mất sự hiện diện của con trong cơn giận, chính là lúc tuổi thơ con bị bóp nghẹt. Một tuổi thơ lẽ ra phải ấm áp lại đầy lo âu, một ký ức lẽ ra phải rực sáng lại phủ đầy bóng tối.
Cha mẹ ơi, có đáng không khi một chút tự ái, một chút cái tôi, lại làm rạn nứt tâm hồn con trẻ? Có đáng không khi sự hả hê nhất thời lại đổi bằng những giọt nước mắt thầm lặng của con?
Gia đình không phải là nơi không có mâu thuẫn. Nhưng gia đình nhất định phải là nơi con trẻ tìm thấy bình yên.
Cha mẹ có thể giận nhau, nhưng xin hãy giận ở sau cánh cửa, hãy hạ giọng khi nhớ đến ánh mắt đang nhìn mình.
Bởi đôi khi, chỉ một chút kiềm chế thôi, cũng đủ giữ cho con một tuổi thơ nguyên vẹn. Rồi một ngày, con sẽ lớn lên.
Con sẽ nhớ về tuổi thơ của mình. Xin hãy để ký ức ấy là những buổi cơm ấm áp, là tiếng cười bên hiên nhà, chứ không phải là những trận cãi vã vô tình làm tan nát cả một tâm hồn.