Tưởng chừng đời của những kẻ ngang ngược sẽ khép lại nhưng đến phút cuối, chính mẹ bị hại lại mở ra lối thoát cho nhóm thanh niên này…
Nghi ngờ bị lấy trộm 3 triệu, Dương Đức Trung (SN 1996) và đồng phạm đã khiến người bạn cùng phòng Nguyễn Đức Mạnh (SN 1996) mất mạng dưới hồ. Sự mất mát quá lớn tưởng chừng sẽ khép lại cuộc đời của những kẻ ngang ngược nhưng đến phút cuối, chính mẹ bị hại lại mở ra lối thoát cho nhóm thanh niên này…
|
Nhóm bị cáo |
“Con cô không còn cơ hội quay về, nhưng các cháu thì có…
”Đó là câu nói nghẹn ngào với nhóm bị cáo của bà Nguyễn Thị Phương Lan, mẹ Nguyễn Đức Mạnh – người thanh niên xấu số bị bức tử ở hồ Dền Khê, Hà Đông gần 1 năm trước.
“Mọi người trong gia đình đều không đồng ý nhưng là một người mẹ đã mất con, tôi xin Hội đồng xét xử xử lý theo quy định của pháp luật và đề nghị giảm án cho cả 4 bị cáo. Chúng còn trẻ, xin cho chúng cơ hội quay về làm lại cuộc đời…”. - bà Lan nghẹn ngào.
Với bà, mọi chuyện vẫn như mới vừa xảy ra. Mạnh – đứa con ngoan của bà như chỉ vừa xin phép bà đi chơi… chỉ khác là chuyến đi này anh không trở về với bà nữa.
Khi đó, Dương Đức Trung có nghi ngờ anh Mạnh lấy trộm 3 triệu đồng nên khoảng 18h ngày 6/10/2014, Trung đã rủ Nguyễn Đăng Việt (SN 1995), Đỗ Mạnh Cường (SN 1998) đi xe máy để tìm Mạnh hỏi cho ra nhẽ.
Khi cả bọn đến quán cà phê tại quận Hà Đông thì thấy Mạnh. Trung đã chạy đến dùng tay đấm vào mặt Mạnh. Do bị đánh bất ngờ, Mạnh vội vàng bỏ chạy. Trung và Việt nhặt gạch dưới đường ném theo nhưng không trúng.
Cơn tức giận khiến Trung tìm đến Ngô Minh Hiếu (SN 1998) kể chuyện và mượn 1 con dao phay dài 51cm rồi rủ Hiếu đi cùng.
Nghĩ cần phải “thay trời hành đạo”, cậu học sinh lớp 10 này liền “nhập bọn” và mau mắn lấy xe máy đi tìm Mạnh.
4 đối tượng đi đến khu vực hồ Dền Khê gần Bệnh viện Đa khoa Hà Đông thì phát hiện Mạnh đang đứng cùng với 2 người bạn.Trung lao tới. Việt và Cường cũng chạy tới chỗ Mạnh, Hiếu đang loay hoay thì có điện thoại nên ngậm ngùi đứng trông xe...
Thấy bóng ba đối tượng Mạnh hoảng sợ bỏ chạy theo đường ven bờ hồ. Chạy được khoảng 20m thì Mạnh bị vấp ngã. Chỉ chờ có vậy, Trung đuổi sát đến nơi giơ dao định chém.
Mạnh bật dậy nhảy xuống hồ. Bởi không biết bơi nên khi vừa xuống nước, Mạnh liền hoảng loạn vùng vẫy kêu cứu.
Trung, Việt, Cường vừa kịp tới, thấy vậy thì hả hê như đẩy được "kẻ xấu" vào đường cùng. 3 đối tượng còn nhặt gạch đá, đứng trên bờ thi nhau ném về phía Mạnhkhông cho Mạnh lên.
2 người bạn của Mạnh van xin nhòm kia cứu bạn nhưng không được. Nghe thấy tiếng kêu cứu, anh Bùi Văn Thạch ở gần đó vội nhảy xuống hồ hòng cứu Mạnh liền bị Trung đứng trên bờ dọa nạt “nếu cứu nó lên, tao chém chết”, đồng thời Trung, Việt, Cường nhặt gạch ném tới tấp về phía anh Thạch để cản anh cứu Mạnh.
Dù không nỡ nhưng không chống trả được, anh Thạch đành trở về nhà với đầu gối toạc máu do gạch vỡ mà nhóm Trung ném.
Cuộc ầm ĩ kết thúc khi cả nhóm đứng chờ khoảng 2 phút mà không thấy anh Mạnh vùng vẫy. Việt nói: “Chắc nó chết rồi, đi thôi”, nhóm côn đồ hung hãn mới lên xe bỏ đi.
Đến khoảng 21 giờ cùng ngày, xác Mạnh mới được vớt đưa lên bờ. Nguyên nhân cái chết của Mạnh được xác định là chết do ngạt nước.
Những bản án đau đớn
Do hoàn cảnh gia đình mà Trung, Việt, Cường cùng Mạnh đã bỏ học và bị đẩy ra xã hội từ khá sớm. Trung và Mạnh còn có thời gian sống chung phòng trong những ngày tháng đi làm xa nhà.
Có lần Mạnh ngỏ ý vay tiền và Trung từ chối. Sáng hôm sau, do không thấy 3 triệu của mình ở chỗ cũ, Trung tức giận gọi điện cho Mạnh để xác minh rồi tự cho mình quyền quyết định xử lý nên đi tìm Mạnh và “khai hoả” chuỗi sự kiện đau lòng kể trên để nay khiến cả 4 đối tượng đối mặt với phán quyết của pháp luật về tội giết người.
Trong số 4 bị can, phần xét hỏi với Trung dường như khiến không gian phòng ngày một hẹp lại. Suốt một năm trong trại tạm giam, được giáo dục, chỉ bảo nhưng Trung lại một mực quanh co, ngoan cố chối cãi không chút mủi lòng ăn năn.
Có lẽ bởi gánh sự đau đớn và mất mát lớn nhất, bà Phương Lan – mẹ Mạnh phải hận nhóm đối tượng vô cùng. Bắt đầu bước vào cánh cổng toà án, đôi mắt bà đã đỏ hoe những nước, ướt nhoè không thể kiểm soát. Nhất là khi xét hỏi, Trung một mực quanh co khiến bà thêm phần mỏi mệt.
“Lần nào lên mộ hay thắp hương cho nó, cô đều dặn “con bỏ qua cho các bạn, đừng quấy mà để bạn được ngủ ngon”. - Giọng bà lạc hẳn đi.
“Con cô không sai, giờ cơ sự này rồi mà sao các cháu vẫn còn quanh co mãi thế? Con người, sống phải có lương tâm…”. Đau thương đến thế nhưng mẹ bị hại vẫn bình tĩnh sẻ chia: “Dù sao mấy đứa cũng tầm tuổi nhau, con em giờ đã mất rồi, em sẽ không để các cháu bị tử hình. Còn mạng người là quý nhất, không gì thay thế được nên việc bồi thường nếu cần, các gia đình cứ trình bày xin giảm…”.
Xúc động trước sự bao dung của gia đình bị hại bao nhiêu thì sự trách giận với hành vi côn đồ của nhóm thanh niên mới lớn tăng bấy nhiêu.
Sau khi nghị án, Hội đồng xét xử xét thấy các gia đình đều có hoàn cảnh éo le mà hạn chế quan tâm, giám sát con em mình đã phần nào gây ra tai nạn đau lòng này. 4 bị cáo phạm tội khi tuổi đời còn quá trẻ, nhất là Hiếu, khi tham gia vụ việc mới 15 tuổi 10 tháng 15 ngày.
Bởi nhận thức từ bản thân chưa đầy đủ lại thiếu trách nhiệm, quản lý từ gia đình nên các các bị cáo lần lượt nhận mức án phạt tù cải tạo theo Điểm N Khoản 1 Điều 93 Bộ luật Hình sự về tội giết người.
Trong đó, đóng vai trò khởi xướng, Trung lĩnh 18 năm tù. Bị cáo Việt lĩnh 18 năm tù, Cường 14 năm tù với vai trò đồng phạm tích cực. Riêng Hiếu có vai trò giúp sức phải lĩnh án 9 năm tù.
Phiên toà khép lại, bản án đã tuyên, chiếc xe chở phạm lạnh lùng lăn bánh để lại những người cha, người mẹ, những tấm áo trắng học sinh vẫn chết lặng giữa khoảng sân. Ngồi trong xe tù, cậu học sinh lớp 10 Ngô Minh Hiếu ngoái nhìn qua ô cửa gió, chạm đúng ánh mắt tiếc nuối của bạn bè nên bật khóc.Hạnh Lê