Nhưng để đi đến được khoảnh khắc ấy – để thật sự hiểu mình, tin mình và chấp nhận chính mình – không hề dễ.
Phải đi qua một đoạn đường dài lắm, phải va vấp đủ nhiều, tổn thương đủ sâu, và mỏi mệt đủ lâu, người ta mới có thể từ từ hiểu ra…
Khi còn trẻ, ta thường nghĩ rằng bình yên là có một công việc ổn định, một mái nhà ấm áp, một người yêu thương mình hết lòng.
Ta mơ đến thành công, danh tiếng, vật chất, rồi tưởng rằng khi có đủ, ta sẽ hạnh phúc. Nhưng càng lớn lên, ta càng nhận ra: bình yên không nằm ở những điều ta nắm giữ, mà ở cách ta đối diện với chính mình.
Có những ngày, ta thức dậy giữa cuộc đời ồn ã mà thấy lòng trống rỗng. Ta mệt mỏi với những kỳ vọng, với áp lực phải giỏi hơn, phải hạnh phúc hơn, phải chứng minh điều gì đó với người khác.
Ta chạy theo bao nhiêu thứ, để rồi quên mất rằng – bản thân mình cũng cần được lắng nghe, được yêu thương và được nghỉ ngơi.
Biết mình là ai – là khi ta dừng lại. Là khi ta thôi so sánh bản thân với người khác, thôi gồng lên để được công nhận. Là khi ta biết mình yếu đuối ở đâu, mạnh mẽ ở chỗ nào, và học cách chấp nhận cả hai điều đó với một nụ cười hiền.
![]() |
| Ảnh minh hoạ. |
Có người nói: “Bình yên là khi bạn không còn muốn đi đâu nữa, không cần chạy trốn, vì bạn đã ở đúng nơi mình thuộc về.”
Thật đúng vậy. Bình yên đến khi ta biết trân trọng những điều bình thường nhất: một bữa cơm nhà, một buổi chiều nắng nhạt, tiếng cười của con trẻ, hay chỉ đơn giản là hơi ấm của bàn tay ai đó.
Bình yên là khi ta học được cách buông bỏ những điều đã qua, không oán hận, không tiếc nuối, chỉ mỉm cười và nói: “Tất cả đều là bài học.”
Rồi sẽ có lúc, ta nhận ra không phải ai cũng hiểu mình, không phải ai cũng ở lại. Có người bước vào đời để dạy ta cách yêu, có người lại ra đi để dạy ta cách kiên cường. Và chính những mất mát, những vết xước đó khiến ta biết trân trọng hơn giá trị của hai chữ bình yên.
Bình yên không có nghĩa là cuộc đời không còn sóng gió, mà là ta đã học được cách đứng vững giữa sóng gió ấy.
Là khi ta có thể ngồi yên nhìn mưa rơi, hít sâu một hơi thở, nghe tim mình đập bình thản giữa những ồn ào ngoài kia. Là khi ta biết rằng mọi thứ rồi cũng sẽ qua, và điều duy nhất ta có thể giữ lại là thái độ bình tĩnh, là lòng nhân hậu, là sự bao dung.
Bình yên đến khi ta đủ trưởng thành để không còn giận dữ vô cớ, đủ dịu dàng để không cần hơn thua, đủ bản lĩnh để không phải chạy trốn chính mình.
Và khi ấy, ta hiểu rằng — hạnh phúc thật ra rất gần. Nó không nằm ở chỗ ta đến đâu, có gì, hay được ai yêu thương, mà nằm ở chỗ ta có thể mỉm cười mỗi sáng thức dậy, và cảm thấy lòng mình nhẹ như mây.
Giữa cuộc đời nhiều bão tố, đôi khi chỉ cần một buổi chiều lặng gió, một tách trà ấm, một khoảnh khắc được là chính mình — ấy đã là bình yên rồi.