Ta đi qua biết bao ngày đơn độc, bao đêm dài chông chênh, chỉ để tìm một bờ vai vững vàng, một tấm lòng thấu hiểu.
Và rồi, tưởng chừng như phép màu đã đến – ta tìm được người ấy.
Người ta tin rằng sẽ là ngọn hải đăng giữa đại dương bão tố, là nơi bình yên sau những phong ba.
Nhưng thật lạ thay, từ khi có người ấy, sóng gió không còn đến từ bên ngoài nữa – mà bắt đầu nổi lên từ chính giữa hai con tim.
![]() |
| Hình ảnh minh hoạ. |
Những khác biệt nhỏ ngày nào tưởng chừng có thể bỏ qua, nay lại trở thành vết xước sâu.
Những kỳ vọng, những lời hứa, những cảm xúc chưa kịp gọi tên, tất cả dần tạo nên những cơn sóng ngầm dữ dội.
Ta nhận ra, người mà mình từng mong chờ, từng nghĩ sẽ cứu rỗi ta khỏi giông bão, lại là khởi nguồn cho một cơn bão khác – dữ dội hơn, sâu kín hơn và đau lòng hơn.
Phải chăng, con người đôi khi không sợ sóng gió, mà sợ nhất là đặt lòng tin nhầm nơi?
Hay đơn giản, khi ta mong chờ quá nhiều vào một ai đó, thì chính ta đã vô tình đặt mình vào tâm bão?
Và rồi, ta học được cách đứng vững hơn, không phải bằng cách tìm một ai đó để dựa vào, mà là học cách tự ôm lấy mình, tự dựng nên mái che từ chính những vết thương đã qua.
Bởi đôi khi, bình yên không đến từ việc tìm đúng người – mà đến từ việc ta đã đủ mạnh mẽ để không còn sợ gió nữa.
Tags: