![]() |
Nhìn em, tôi không khỏi chạnh lòng. Ở độ tuổi của em, lẽ ra em nên được cắp sách đến trường, vui chơi cùng bạn bè, được cha mẹ dẫn đi sắm sửa đồ Tết. Nhưng em lại phải bươn chải, mưu sinh giữa dòng đời tấp nập.
Tôi hỏi em: “Con có đi học không?” Em cúi đầu, khẽ đáp: “Con không được đi học, phải phụ mẹ lo cho các em còn nhỏ.” Câu trả lời ngắn gọn nhưng chứa đựng biết bao nỗi niềm. Hoàn cảnh của em không phải là hiếm gặp.
Theo Báo Bình Thuận, sau dịch Covid-19, tình trạng trẻ em đi bán vé số, ăn xin tái diễn, đặc biệt tại các ngã tư trong nội thành Phan Thiết. Nhiều em nhỏ phải lao động sớm để phụ giúp gia đình, đánh mất tuổi thơ và quyền được học hành.
Nhìn cô bé, tôi nhớ đến câu chuyện về bé Lan, 12 tuổi, dẫn ông ngoại bị mù đi bán vé số, gửi tiền về quê cho mẹ nuôi em. Hơn hai năm bươn chải, em đã trải qua nhiều khó khăn, thậm chí bị kẻ xấu dụ dỗ.
Những câu chuyện như thế khiến tôi trăn trở về trách nhiệm của xã hội trong việc bảo vệ quyền trẻ em. Theo Luật Trẻ em, các em có quyền được học tập, vui chơi và phát triển toàn diện. Việc để các em phải lao động sớm không chỉ ảnh hưởng đến tương lai của các em mà còn vi phạm quyền trẻ em.
Mua giúp em vài tờ vé số, tôi không thể xua tan nỗi buồn trong đôi mắt ấy. Nhưng tôi hy vọng rằng, với sự quan tâm của cộng đồng và chính quyền, những cô bé, cậu bé như em sẽ có cơ hội trở lại trường học, tận hưởng tuổi thơ đúng nghĩa và đón những mùa xuân trọn vẹn niềm vui.