Cuộc trò chuyện với họ không chỉ giúp tôi hiểu hơn về môi trường giáo dục của địa phương mà còn mang đến nhiều cảm xúc về những niềm vui và khó khăn của nghề giáo. Ngay từ khi bước vào cổng trường, tôi đã cảm nhận được không khí ấm áp và thân thiện.
Các thầy cô đón tiếp tôi bằng những nụ cười chân thành, ánh mắt rạng rỡ đầy nhiệt huyết. Khi ngồi xuống trò chuyện, họ không ngần ngại chia sẻ về những thăng trầm trong hành trình dạy học, từ niềm vui khi thấy học sinh trưởng thành đến những nỗi trăn trở về cơ sở vật chất, về những em nhỏ có hoàn cảnh khó khăn cần được quan tâm nhiều hơn.
Có cô hiệu trưởng kể rằng, điều hạnh phúc nhất của nghề giáo là nhìn thấy học trò của mình sau nhiều năm vẫn nhớ về trường cũ, vẫn quay về thăm thầy cô với lòng biết ơn sâu sắc.
Nhưng bên cạnh đó, cũng có những nỗi lo lắng, như việc học sinh ngày nay tiếp xúc nhiều với công nghệ, đôi khi làm sao nhãng việc học và thiếu sự gắn kết với thầy cô, bạn bè.
![]() |
Tình thầy cô và học trò là rất cao quý và thiêng liêng. |
Một thầy hiệu phó lại tâm sự rằng, công việc quản lý không chỉ là điều hành nhà trường mà còn phải thấu hiểu tâm tư, nguyện vọng của giáo viên và học sinh.
Có những ngày thầy cô phải gác lại chuyện riêng để giúp đỡ học trò có hoàn cảnh khó khăn, hoặc kiên nhẫn tìm cách động viên những em học sinh cá biệt, giúp các em quay trở lại con đường học tập đúng đắn.
Dù có những vất vả, nhưng trong ánh mắt của các thầy cô vẫn ánh lên niềm tự hào và tình yêu với nghề. Họ không coi đó là áp lực mà là trách nhiệm, là sứ mệnh cao cả mà họ đã chọn.
Chính những điều đó đã khiến tôi càng thêm trân trọng và cảm phục những con người đang ngày đêm cống hiến cho sự nghiệp trồng người.
Chuyến công tác tại Hiệp Phước không chỉ là một hành trình công việc mà còn là cơ hội để tôi hiểu hơn về những người thầy, người cô tận tâm với nghề giáo.
Những câu chuyện của họ sẽ mãi là nguồn cảm hứng, nhắc nhở tôi về ý nghĩa của sự tận tụy và tình yêu thương trong giáo dục.
Tags: