Một hạnh phúc mong manh nhưng bền bỉ, lặng lẽ nhưng đủ sức níu con người đứng dậy sau những lần gục ngã.
Còn chờ đợi – không chỉ là sự trì hoãn của thời gian, mà chính là cuộc đời. Bởi đời người, suy cho cùng, là chuỗi ngày chờ đợi: chờ một ngày tốt hơn, chờ một cơ hội, chờ bình minh sau đêm dài, chờ bản thân mình trưởng thành hơn sau những vấp ngã.
Trong suốt cuộc đời, con người ta không có lựa chọn nào khác ngoài việc học hỏi và phấn đấu.
Ta học từ sách vở, từ trải nghiệm, từ thất bại và cả từ nỗi đau. Có những bài học phải trả bằng nước mắt, có những bài học phải trả bằng cả thanh xuân, thậm chí là những giấc mơ dang dở.
![]() |
| Ảnh: Minh hoạ |
Nhưng nếu không học hỏi, không phấn đấu, con người sẽ dậm chân tại chỗ, bị thời gian bỏ lại phía sau và tự đánh mất chính mình.
Cuộc sống không bao giờ trải sẵn hoa hồng. Mỗi người sinh ra đã mang trong mình một xuất phát điểm khác nhau.
Có người sinh ra trong đủ đầy, có người lớn lên cùng thiếu thốn. Có người được chắp cánh từ sớm, có người phải tự bơi giữa dòng đời đầy sóng gió.
Nhưng điều công bằng duy nhất mà cuộc đời trao cho tất cả chúng ta, đó là quyền được mơ ước.
Dù ở trong hoàn cảnh nào, dù nghèo khó hay khổ đau đến đâu, con người cũng không mất đi quyền mơ mộng, không mất đi quyền hy vọng vào một tương lai sáng hơn.
Có những lúc cuộc đời dồn ta vào chân tường. Mọi cánh cửa dường như đều khép lại.
Tiền bạc cạn kiệt, niềm tin bị bào mòn, những người từng hứa hẹn ở bên cũng lần lượt rời xa. Trong những khoảnh khắc ấy, mơ mộng không phải là trốn chạy thực tại, mà là sợi dây mỏng manh giữ ta lại với cuộc sống.
Một ước mơ nhỏ nhoi cũng đủ để con người tiếp tục bước đi thêm một ngày, cố gắng thêm một lần, đứng dậy thêm một buổi sáng.
Chờ đợi chính là bản chất của đời người. Ta chờ đợi thành công, chờ đợi sự công nhận, chờ đợi ngày mình đủ mạnh mẽ để không còn sợ hãi. Có những sự chờ đợi kéo dài cả một đời người, nhưng cũng chính trong quá trình chờ đợi ấy, con người học được sự kiên nhẫn, học được cách chịu đựng, học được cách trưởng thành.
Nếu không có chờ đợi, cuộc sống sẽ chỉ là những khoảnh khắc vội vàng, nông cạn, không đủ sâu để ta hiểu được giá trị của hạnh phúc.
Cuộc sống muôn màu muôn vẻ, mỗi số phận là một câu chuyện.
Có những cảnh đời mà chỉ cần nghe qua đã thấy nhói lòng: những đứa trẻ lớn lên trong thiếu thốn, những con người lao động quần quật cả đời vẫn chưa một lần được nghỉ ngơi, những mảnh đời gãy gánh vì bệnh tật, tai ương.
Nhưng cũng chính trong những cảnh đời ấy, ta thấy được sức sống mãnh liệt của con người. Họ ngã xuống, rồi lại đứng lên. Họ mất mát, nhưng không buông xuôi.
Họ đau khổ, nhưng vẫn giữ trong lòng một tia hy vọng nhỏ bé. Không phải ngẫu nhiên mà thế giới có những câu chuyện về những con người đi lên từ bàn tay trắng.
Những tỉ phú, những người thành đạt mà ngày hôm nay ta ngưỡng mộ, đã từng là những con người rất bình thường, thậm chí là khốn khó.
Họ từng thất bại, từng bị xem thường, từng sống trong những ngày không ai tin vào họ.
Nhưng họ có một điểm chung: họ không cho phép mình mất niềm tin. Họ mơ mộng về một tương lai khác, họ chờ đợi thời cơ, và họ không ngừng nỗ lực để biến giấc mơ ấy thành hiện thực. Niềm tin không phải là thứ tự nhiên mà có.
Niềm tin được tạo nên từ những lần đứng dậy sau vấp ngã, từ những lần thất bại nhưng không bỏ cuộc.
Có những ngày niềm tin ấy yếu ớt đến mức chỉ cần một lời nói lạnh lùng cũng đủ làm nó lung lay.
Nhưng nếu ta biết giữ gìn, biết nuôi dưỡng, niềm tin sẽ trở thành sức mạnh giúp ta đi qua những đoạn đường tăm tối nhất của cuộc đời.
Chúng ta không có quyền lựa chọn hoàn cảnh sinh ra, nhưng chúng ta có quyền lựa chọn cách sống. Ta có thể chọn buông xuôi, hoặc chọn cố gắng.
Ta có thể chọn nghi ngờ cuộc đời, hoặc chọn tin rằng phía trước vẫn còn ánh sáng.
Mất niềm tin vào cuộc sống cũng đồng nghĩa với việc tự khép lại cánh cửa tương lai của chính mình. Khi không còn tin, con người sẽ không còn lý do để cố gắng, không còn động lực để mơ ước, và cũng không còn sức mạnh để chờ đợi.
Mơ mộng không khiến con người yếu đuối, ngược lại, mơ mộng giúp con người mạnh mẽ hơn.
Bởi chỉ những ai còn hy vọng mới dám mơ ước. Chỉ những ai còn tin vào ngày mai mới đủ can đảm bước tiếp hôm nay.
Trong những ngày mệt mỏi nhất, chỉ cần nghĩ đến một điều tốt đẹp đang chờ phía trước, lòng người đã dịu lại, bước chân đã nhẹ hơn.
Cuộc đời không hứa hẹn với bất kỳ ai rằng cố gắng sẽ chắc chắn thành công.
Nhưng cuộc đời luôn công bằng ở chỗ: ai không cố gắng thì chắc chắn sẽ không đi đến đâu.
Vì vậy, dù chậm, dù mệt, dù có lúc muốn dừng lại, chúng ta vẫn phải tiếp tục học hỏi, phấn đấu, vươn lên bằng mọi cách – không phải để hơn người khác, mà để hoàn thiện chính mình, để không hổ thẹn với những ước mơ đã từng ấp ủ.
Đến một lúc nào đó, khi nhìn lại chặng đường đã qua, ta có thể chưa đạt được tất cả những điều mình mong muốn, nhưng ta sẽ thấy tự hào vì mình đã không bỏ cuộc.
Ta đã mơ mộng khi cuộc đời còn nghiệt ngã, đã chờ đợi khi mọi thứ còn mờ mịt, đã tin tưởng khi niềm tin là điều khó giữ nhất.
Và chính điều đó làm nên giá trị của một đời người. Bởi vậy, dù cuộc sống có khắc nghiệt đến đâu, dù hoàn cảnh có éo le thế nào, chúng ta không được quyền mất niềm tin vào cuộc sống.
Khi còn mơ ước, con người còn hy vọng. Khi còn chờ đợi, con người còn tương lai. Và khi còn niềm tin, con người vẫn chưa bao giờ thật sự thất bại.