Cũng có khi, tôi đi mà không biết mảnh đất nào đang cầm nắm tâm hồn mình, và rồi một ngày nào đó, mình còn cảm xúc để đi nữa không...
Mang trong mình cái máu ưa xê dịch, tôi đã hít thở không khí của biết bao nhiêu thị trấn vùng cao, chạm tay vào quá nhiều điều bình dị và cả cuộc sống kham khổ của những bản làng còn ám ảnh nỗi nhọc nhằn.
Cuộc đời lạ lắm, có người luôn ưa khám phá. Dường như chẳng chịu ngồi yên ở một mảnh đất, nhất là khi cuộc sống có nhiều áp lực, con người muốn tìm những cảm giác mới trên những hành trình vạn dặm.
Họ ngắm sông, ngắm suối, họ vờn hoa bắt bướm. Họ tưới nỗi buồn của lòng mình lên những nét chữ phập phồng hơi thở của trang nhật ký. Họ cũng tung ra một mỏm núi vắng nào đó, hay một xóm nhỏ với nhiều đứa trẻ nhếch nhác gầy tong teo những bài hát ấm lòng người. Họ hành động thiết thực bằng quả tim tuổi trẻ nhiệt thành đầy sức sống.
Chưa bao giờ nhiều người trẻ nối những hành trình dài như bây giờ. Những hành trình của lòng nhân ái, sự bao dung, sẻ chia và cảm thông. Nhất là đã đầu đông, khi cái lạnh đang chực chờ ở phía bên kia chân trời.
Lạnh giá sẽ ập về. Cái lạnh thấm vào vạt áo, đi theo các em nhỏ men con đường mòn về lớp học. Cái đói, cái no, với các em là điều trọng đại, nhưng dường như cuộc sống đang bắt các em phải chấp nhận. Và sự sẻ chia kia, bàn tay cần những bàn tay như những bông hoa thơm người trao cho người, thật ý nghĩa, thật đáng được chờ đợi.
Ở đâu con người cũng phải mưu sinh, đành là vậy nhưng cái sự mưu sinh của người vùng cao có phần nhọc nhằn hơn thì phải. Hoa ở vùng cao cũng nở nhiều lắm đấy, nhưng cứ quặn làm sao một nỗi trăn trở. Ngay cả hơi thở của người vùng cao cũng chất chứa cái nặng nề của những bước chân leo lên ruộng bậc thang, trên dáng núi.
Hẳn nhiên rồi, vùng cao thì được ưu tiên bằng các quy định trong chính sách. Nhưng hoa nở vùng cao, thì là cái đặc trưng như của tiền kiếp, của tạo hóa.
Và tôi, đứa con yêu thành phố, yêu cả những nơi tôi sẽ đến, sẽ đi. Tôi yêu từng luống cải ngồng của người miền biên viễn hoang sơ, yêu những ngôi nhà trình tường lúp xúp như cây nấm khổng lồ chìm khuất trong sương giá. Sẽ đôi lúc, lòng buồn như câu thơ ai đó buông ở nơi con sông Hồng chảy vào đất Việt.
Cũng có khi, tôi đi mà không biết mảnh đất nào đang cầm nắm tâm hồn mình, và rồi một ngày nào đó, mình còn cảm xúc để đi nữa không. Nhưng hôm trước, hình ảnh người phụ nữ cầm ô che cho chồng ngủ bên lề đường cuốn hút tôi. Hai vợ chồng xuống chợ, người chồng gặp bạn, vào quán làm vài chén. Chú ngựa thồ chồng về, người vợ nhẫn lại đi bên.
Nhưng ngay cả con ngựa cũng mệt, người vợ đành cho chồng xuống ngủ, tỉnh dậy sẽ về. Chắc có lẽ đó là một hình ảnh đẹp đẽ nhất vùng cao mà bất cứ gã nhiếp ảnh gia mê phượt nào cũng muốn ghi lại.
Những bông hoa ấy, cần phải được gieo hạt để nở nhiều hơn, để kết trái nhiều hơn, cùng với hành động sẻ chia của lớp lớp bạn trẻ đang đưa bàn tay mình ra với những mảnh đời.
Mỗi chuyến đi đều có một ý nghĩa. Mỗi chuyến đi đều có vẻ đẹp riêng. Người cùng làm cho hoa nở và để cho những vùng khó cũng thơm hương.
Sẽ có những ngày chúng ta ngỡ mình không thể đứng lại, bởi cuộc sống luôn thôi thúc chúng ta ra đường. Cuộc sống vốn giản dị và đáng yêu, nhưng còn đáng yêu hơn là cách con người dành tình cảm cho nhau. Và những chuyến đi, bao giờ cũng là những chuyến trở về.