Một tình yêu đơn giản như “tôi thích cậu chỉ vì tôi thích cậu, thế thôi”. Nhưng biết đâu đó, giữa cuộc đời, ta lại tìm cho mình được một người như thế, một tình yêu như thế.
Tình yêu là thuộc về hai người, nên có lẽ, chỉ cần hai người biết thôi là đủ. Yêu nhau chỉ đơn giản là muốn ở bên cạnh nhau, cứ chân chất giản dị giữa dòng đời nhiễu loạn. Tuy vậy, thời nay, tình yêu đôi khi cũng bị pha loãng bởi vật chất khi lối sống có phần thay đổi và xã hội không còn như xưa.
Nhưng biết đâu đó giữa cuộc đời, ta lại bắt gặp một tình yêu tươi xanh, một tình yêu giản dị và mộc mạc như thời chưa có facebook, zalo, xe máy ô tô. Xin được trích dẫn một tâm sự sau đây:
“Yêu thương vốn dĩ chỉ cần bắt đầu từ những điều giản dị. Và những điều giản dị ấy còn có giá trị hơn rất nhiều lần những thứ xa hoa, phù phiếm, những món quà đắt giá nhưng được gửi đi với trái tim hời hợt.
Nếu đã từng yêu, từng dốc lòng để yêu một người nào đó thì sẽ hiểu.
Vốn dĩ khi yêu một ai đó, điều quan trọng nhất là tấm lòng chân thành, và sự nhẫn nại lẫn quan tâm vô điều kiện. Chính vì vậy, bất kể tình yêu ấy có lớn cỡ nào, cũng chỉ cần xuất phát từ chính trái tim để biến thành những điều giản đơn, nhưng chân thành và ý nghĩa, thì đấy chính là món quà tuyệt vời nhất.
Những điều giản dị nhất, thanh khiết nhất, sẽ lưu giữ vào trong ký ức lâu nhất. Để sau mọi biến cố lẫn thử thách, vẫn còn đọng lại như cuốn nhật ký được lưu giữ cẩn thận, để một ngày nào đó nhớ lại, bỗng thấy hiện lên cả một mảng hồi ức tươi đẹp, mà hồi ức tươi đẹp ấy, chẳng có thể mua được bằng bất cứ thứ gì. Biết cách yêu giản dị, nghĩa là chọn cho mình cách thức nguyên thủy nhất để khởi động trái tim.
Chầm chậm thôi để thể hiện cho những người bạn đặt ở vị trí đặc biệt trong tim, thấy rằng, bạn yêu thương họ biết nhường nào, bạn trân trọng và luôn hy vọng khiến họ được hạnh phúc như thế nào. Có lẽ, bất kể có xảy ra chuyện gì, những người dành tình cảm chân thành cho nhau, sẽ mãi ở bên nhau.Chỉ những người biết chờ đợi, biết yêu thương, mới có thể dễ dàng nhận ra tình yêu khi nó đang đến gần.” – (Hạt giống tâm hồn).
|
Ảnh minh họa (Internet). |
Thời nay, người ta cũng chỉ mong muốn có một tình yêu xanh ngát xanh. Một tình yêu mà facebook không là chủ cuộc trò chuyện, zalo không phải là nơi để tìm hiểu nhau. Một tình yêu đủ lớn để những người yêu nhau sẵn sàng buông điện thoại và ngưng đăng status để dành thời gian cho đối phương.
Cho đến khi nào, tôi cũng không biết nữa, vợ chồng chỉ biết cảm xúc của nhau qua những dòng status trên Facebook? Con cái nhận ra bố mẹ buồn vì thấy bố mẹ đăng một satus buồn? Bạn bè hỏi thăm nhau qua những comment, đến thăm nhau bằng cơn bão like trên Facebook của nhau.
Cho đến lúc nào chỉ vì quên điện thoại mà người ta trở nên cắm cảu mặc dù chả còn công việc nào giờ đó cần đến chiếc điện thoại cả. Cho đến lúc nào mà số lời ta nói trên mạng còn nhiều hơn số lời ta nói bên ngoài?
Và cho đến lúc nào, tôi cũng không biết nữa, một ngày bỏ hoang Facebook là một ngày vô vị? Điện thoại ngày càng thông minh, pin ngày càng dùng được lâu và Facebook thì ngày càng lắm bạn mới. Rồi quên lối vào nhà nhau. Rồi chỉ nhớ màu sắc của các món ăn vì chụp lại nó thay vì nhớ mùi vị. Rồi hôn nhau bằng icon thay vì một nụ hôn thực sự!” – (Hoàng Anh Tú).
|
Ảnh minh họa (Internet). |
“Chạm tay nhau một giây thôi là nhớ nhau cả đời”. Phải chăng thời nay, cũng thật khó để tìm được một tình yêu như thế.
Một tình yêu đơn giản như “tôi thích cậu chỉ vì tôi thích cậu, thế thôi”. Nhưng biết đâu đó, giữa cuộc đời, ta lại tìm cho mình được một người như thế, một tình yêu như thế.
Đừng toan tính, cũng đừng suy nghĩ quá nhiều, đừng làm cho tình yêu bị biến chất. Hãy cứ yêu nhau bằng tất cả những gì chúng ta có và đón nhận tương lai bằng niềm hi vọng. Hãy dành cho nhau những điều tuyệt vời nhất để nhận lại yêu thương và còn hơn thế nữa.
Mọi góp ý hay cộng tác viết bài vui lòng liên hệ theo địa chỉ:
[email protected]
[email protected]
[email protected]