“Luật nhân quả là luật tự nhiên, luật vũ trụ, đã được chứng minh từ hàng ngàn năm qua, rất chính xác và công bằng...".
Trong chuyến đi hành hương về đất Phật Ấn Độ lần này, chúng tôi thật may mắn khi được sư thầy Thích Huyền Diệu đón tiếp, hướng dẫn tu tập và được nghỉ tại chùa Việt Nam Phật Quốc Tự của thầy.
Buổi tối, ngồi thưởng trà với thầy, thầy bảo: “Luật nhân quả là luật tự nhiên, luật vũ trụ, đã được chứng minh từ hàng ngàn năm qua, rất chính xác và công bằng. Nhưng vì con người vô minh, lòng tham không đáy nên họ đã làm càn mọi thứ, phải lãnh khổ đau trong nhiều trường hợp khác nhau...”.
|
| Sư thầy Thích Huyền Diệu. |
“Nếu mọi người trên thế giới này, ai cũng tin nhân quả, quyết tâm tránh xa điều ác, nguyện làm điều lành thì thế giới này sẽ có hòa bình, an vui, hạnh phúc. Con là nhà báo, nên dùng ngòi bút của mình để chuyển tải những giáo lý tốt đẹp của đạo Phật đến cho chúng sinh để cho đời bớt khổ. Công đức con sẽ lớn lắm đó”.
Đêm ấy, thầy kể tôi nghe một câu chuyện khá rùng rợn xảy ra tại Bồ Đề Đạo Tràng, thuộc quận Gaya, Bihar, Ấn Độ.
Vay tiền mua bò
Từ nhiều năm nay, tại Bồ Đề Đạo Tràng có rất nhiều chùa, tu viện của các nước như Trung Hoa, Nhật Bản, Miến Điện, Thái Lan, Tây Tạng, Nepal, Tích Lan, Bhoutan…
Gần chùa Việt Nam Phật Quốc Tự của thầy Huyền Diệu là chùa Miến Điện, sư trụ trì chùa là thầy Nyaneinda. Vì sống gần nhau nên những lúc rảnh rỗi, hai thầy thường cùng nhau thưởng trà, ngắm hoàng hôn, đàm đạo chuyện đời, chuyện đạo, trong đó, một trong những chủ đề chính là chuyện về nhân quả đời nay.
Cả hai thầy đều là phận tha hương, thân cô thế cô lập nghiệp nơi xứ người nên vẫn thường khuyên nhau nên “bán anh em xa mua láng giếng gần”, phải thiết lập mối quan hệ tốt với những gia đình sống xung quanh chùa. Ở gần chùa của thầy Nyaneinda có một gia đình nông dân người Ấn tên là Yadaw Kuma.
Hai vợ chồng rất chịu thương chịu khó nhưng gia cảnh luôn nghèo bởi đông con. Suốt 20 năm sống gần chùa, mỗi khi nhà chùa có việc to, việc nhỏ, anh Yadaw Kuma đều có mặt và giúp đỡ rất tận tình.
Vì thế, thầy Nyaneinda rất quý. Một lần, anh đến chùa, hỏi vay thầy Nyaneinda 40 ngàn rupees để mua 2 con bò sữa. Anh bảo: “Đời vợ chồng con nghèo nên khổ. Khổ đi liền với nhục.
Con không muốn các con của con sống khổ sở, nhục nhã như chúng con nên con tính mua 2 con bò sữa về chăm nuôi, những mong kiếm đủ tiền nuôi các con ăn học. Kẹt nỗi, chúng con không đủ tiền. Kính mong thầy giúp đỡ chúng con. Suốt đời chúng con không quên ơn thầy. Con hứa, 6 tháng sau, con sẽ hoàn trả lại thầy”.
Vào năm 1985, 40 ngàn rupees là tương đối lớn, bằng cả một năm thu nhập của những người lao động bình thường, lại càng lớn so với một bậc chân tu như thầy Nyaneinda; hơn nữa, chính thầy cũng đang thiếu kinh phí để xây dựng chùa.
Nhưng ngày nào anh Yadaw Kuma cũng đến gặp thầy mếu máo, năn nỉ, van lơn; cuối cùng, thầy cũng xiêu lòng. Thầy vét sạch số tiền thầy có nhưng chưa đủ, thầy lại đi vay mượn thêm chỗ khác, điều mà từ xưa đến nay thầy chưa từng làm bao giờ để cho đủ 40 ngàn rupees cho anh Yadaw Kuma mượn.
Ngày cho anh Yadaw Kuma mượn tiền, thầy Huyền Diệu cũng có mặt. Tay run run đưa bọc tiền, thầy Nyaneinda chậm rãi bảo: “Đây là tiền chùa, tiền của những tấm lòng Phật tử khắp nơi thành tâm cúng dường tam bảo nên rất linh thiêng.
Đúng ra, thầy không có quyền cho anh mượn, nhưng vì thương hoàn cảnh của anh đang khó khăn nên thầy mới giúp đỡ. Thầy mong anh cố gắng trả lại cho chùa càng sớm càng tốt, chậm nhất là 6 tháng”. Thầy nói đi nói lại nhiều lần, giọng nói thật hiền từ. Anh Yadaw Kuma trả lời chắc nịch: “Nhất định con sẽ trả lại cho thầy đúng kỳ hẹn. Thầy đừng lo”.
Giơ hai tay cầm bọc tiền, anh dập đầu lạy thầy 3 lạy, vẻ mặt hân hoan, rạng rỡ rồi anh quay sang thầy Huyền Diệu vái lia lịa, miệng nói liến thoắng: “Con đội ơn thầy ạ! Con đội ơn thầy ạ!” khiến thầy Huyền Diệu vừa ngạc nhiên, vừa sượng sùng.
Thầy không hiểu sao anh nông dân ấy lại xá thầy như tế sao vậy? Thầy có giúp được gì anh ta đâu? Mãi sau này, thầy mới hiểu, chắc anh ta tưởng thầy cho thầy Nyaneinda mượn số tiền đó nên mới lạy thầy.
Bịa chuyện đau ốm
Thời gian thấm thoắt thoi đưa, sáu tháng trôi vèo. Thầy Nyaneinda ngóng đợi mãi mà chẳng thấy anh Yadaw Kuma đả động gì đến khoản tiền vay.
Nhắc khéo thì anh viện dẫn đủ lý do, tìm cách trì hoãn rồi lặn mất hút, không bén mảng đến chùa. Sốt ruột, lo lắng, một hôm, thầy sai thị giả đến tận nhà mời anh Yadaw Kuma qua chùa uống trà ăn bánh nhân có người mới từ Miến Điện gửi qua.
Khi vừa đến nơi, thấy thầy Nyaneinda và thầy Huyền Diệu đang vui vẻ uống trà, anh ta bỗng dưng òa khóc nức nở. Anh vừa khóc, vừa nói: “Con khổ quá thầy ơi! Mấy hôm nay nhà con ốm nặng mà con không có tiền đưa cô ấy đi nhà thương. Chắc nhà con chết mất thầy ơi”.
Nói đoạn, anh ta bưng mặt khóc hu hu. Thầy Nyaneinda khẽ thở dài, ánh mắt đầy thương cảm rồi lựa lời an ủi. Thầy mở túi, đưa cho anh ta một ít tiền rồi dặn: “Anh hãy về nhà đưa cô ấy đi viện ngay. Cứu người như cứu hỏa”.
Thấy vậy, thầy Huyền Diệu cũng giúp đỡ anh Yadaw Kuma một ít tiền. Vài hôm sau, vô tình gặp mấy người hàng xóm của anh Yadaw Kuma, thầy Huyền Diệu sốt sắng hỏi thăm về bệnh tình của vợ anh ta ở nhà thương ra sao? Mọi người ngơ ngác không hiểu gì.
Mãi sau, mới vỡ lẽ, họ bảo, vợ anh ta chẳng ốm đau gì sất; trái lại, chị ta rất khỏe mạnh, đang ở nhà cùng mấy đứa con vắt sữa bò bán kiếm tiền. Bây giờ, đến lượt thầy Huyền Diệu ngơ ngác. Thầy bèn nói chuyện này với thầy Nyaneinda.
Nghe xong, thầy Nyaneinda sững người, mặt trầm ngâm. Một lát sau, thầy bảo, giọng lo lắng: “Có lẽ cậu Yadaw Kuma đã cố tình lừa gạt tôi. Tôi có linh cảm số tiền này sẽ mất”.
Thấy vậy, thầy Huyền Diệu vội an ủi: “Chắc Yadaw Kuma đang gặp khó khăn nên chưa trả được thôi. Thầy đừng lo”. Thầy Nyaneinda nói, mặt buồn bã: “Mình vì thương người mà bị nạn”.
Dối gạt sư thầy
Một tuần sau. Bồ Đề Đạo Tràng có lễ hội lớn, nhiều người đã đến chùa tham dự, trong đó có những nhân vật nổi tiếng của tiểu bang Bihar và địa phương.
Khi lễ hội gần xong, mọi người ra về gần hết, chỉ còn vài nhân vật thân tín ngồi uống trà cùng thầy Nyaneinda và thầy Huyền Diệu thì bất chợt thầy thấy hai vợ chồng Yadaw Kuma đi qua. Thầy bèn mời họ vào uống trà.
Vừa ngồi vào bàn trà, Yadaw Kuma đã tấm tắc khen lễ hội năm nay tổ chức hoành tráng, đông vui, có nhiều nhân vật cấp cao đến dự. Anh cũng tán thưởng không ngớt những người ngồi uống trà ăn bánh cùng.
Chờ anh nói thao thao bất tuyệt một hồi xong, thầy Nyaneinda nhẹ nhàng nhắc anh về khoản nợ 40.000 rupees “vì một số hạng mục của chùa đang xuống cấp và hư nát. Anh cố gắng thu xếp gửi lại nhà chùa phần nào để thầy sửa chữa”.
Thầy vừa dứt lời, Yadaw Kuma liền trợn mắt ngạc nhiên hỏi: “Ô hay! Tiền mượn thầy con đã gửi lại từ lâu rồi mà, sao thầy còn đòi nữa?”. Thầy Nyaneinda ngớ người: “Anh đã trả thầy hồi nào đâu?”. Yadaw Kuma khẳng định một cách dứt khoát: “Con đã trả lại cho thầy ngay tại chỗ thầy đang ngồi đó. Hay là thầy già nên mắc bệnh quên chăng?”.
Đến lượt thầy Nyaneinda ngạc nhiên sửng sốt. Một lúc sau, thầy bảo: “Thật vậy sao? Nếu đúng là anh đã trả tiền cho chùa rồi thì anh hãy đứng dậy, đưa hai tay lên trời và nói đi nói lại 3 lần: “Tôi đã trả tiền chùa rồi”. Không chờ thầy nói hết câu, Yadaw Kuma đứng dậy ngay, giơ hai tay, ngửa mặt lên trời, bảo: “Con đã trả tiền cho thầy đầy đủ rồi!”.
Thầy Huyền Diệu hết sức ngạc nhiên. Thầy ngồi đếm thấy anh ta nói đi nói lại 5 lần chứ không phải 3 lần như thầy Nyaneinda yêu cầu.
Nói xong, anh ngồi xuống bình thản rót trà, uống một cách chậm rãi, nét mặt đầy tự tin, tự tin đến độ mọi ánh mắt của các quan khách đều đổ dồn về phía thầy Nyaneinda đầy nghi ngại. Phong thái tự nhiên ấy của Yadaw Kuma khiến mọi người đều tin tưởng vào lời hứa của anh..